Khi chưa có mặt trời
Khi chưa có mặt trăng
Trái đất cũng chưa có
Vũ trụ còn tối tăm

Cũng chưa có ánh nắng
Lại không có âm thanh
Ngọn gió cũng chưa thổi
Để đung đưa lá cành

Chưa có hành tinh xanh
Chưa có ngôi sao đỏ
Chưa có dải Ngân Hà
Chưa có mẹ, có ba

Mở mắt coi rất lạ
Đen như tóc con đây
Nhưng con đừng sợ nhé
Vì sắp có đổi thay

Từ Nguồn Thiêng rực cháy
Một tiếng nổ thật to
Âm thanh và muôn màu
Bây giờ ta mới có

Tiếng nhỏ và tiếng to
Đỏ, vàng, lam, chàm, tía
Tròn như mắt, môi con
Ửng hồng như gò má

Bắt đầu từ một điểm
Lớn dần hơn sãi tay
Rồi từ từ nhỏ lại
Như rốn con, tròn quay

Rồi bỗng dưng chợt thấy
Vỗ cánh một Thần Điêu
Đuôi dài như tóc mẹ
Lông mượt tựa lụa thêu

Bay bay và kêu kêu
Chân mang nhiều hạt giống
Rải rải rớt rụng ra
Treo lơ lửng trên không

Từng hạt liền trổ bông
Gần nhau thành một đám
Thế là có ngôi sao
Hành tinh và ánh sáng

Vì chưa có ban ngày
Và chưa có ban đêm
Nên Thần Điêu thả xuống
Một hạt giống sáng lên

Mặt trời đã có tên
Khác hẳn với ban đêm
Ban ngày thì toả sáng
Rực rỡ sưởi ấm thêm

Lung linh và êm đềm
Vũ trụ thành hình xong
Thần Điêu bèn chợt nghĩ
Đang thiếu gì đây chăng?

Các hành tinh trẻ măng
Màu xanh và màu đỏ
Màu trắng và màu nâu
Nơi mờ và nơi tỏ

Gieo hạt mầm nho nhỏ
Xuống hết mọi hành tinh
Nơi thì thành ngọn núi
Chỗ tràn thành suối sâu

Từ đó đã bắt đầu
Có sông và có biển
Có núi và vực sâu
Đất nhấp nhô triền miên

Vạn vật thủa đầu tiên
Yên bình chưa rung động
Ngài dùng tiếng hót hay
Thổi lên mình làn sóng

Ngọn gió đã làm xong
Ngài trồng thêm cây cối
Lá rung thành tiếng nhạc
Vi vu mãi không thôi

Thần Điêu còn nghĩ ngợi
Trên khắp các hành tinh
Đã có nhiều tĩnh vật
Hẳn phải có động sinh

Ngài cong cánh chuyển mình
Sinh một Bọc nhiều trứng
Với cặp mắt long lanh
Gieo xuống biển, núi, rừng

Khắp vũ trụ mừng mừng
Xôn xao nhiều sinh vật
Có nhỏ và có to
Có hư và có thật

Mỗi hành tinh biệt lập
Nương náu nhiều sinh linh
Khác nhau về kích thước
Về tính nết hài hình

Mọi chuyện đã phân minh
Thần Điêu giang cánh rộng
Tha thướt uyển chuyển bay
Vào Nguồn Thiêng vô tận.