Bốn mươi Tháng Bốn rồi phải không?
Xương trắng, máu xanh trộn trên đồng
Đạn, bom yên nghỉ thời chinh chiến
Chợt trở mình lên trong thiên nhiên

Pharaoh ngồi cao trên cung điện
Tự Tháp xây lên mấy núi tiền
Xếp trọn vào kho nhà cai trị
Lằn roi vút mãi kẻ thị phi

Nô lệ bao năm thành nhụt chí
Ham chút xiệc vui với bánh mì
Vô tình đầu độc cùng thân thể
Chỉ tay đổ lỗi: “chỉ làm thuê!”

Xác trên bờ biển, sao nhiều thế?
Hay những người xưa đã trở về?
Màu nâu đất Mẹ, màu nâu máu
Biển Đỏ chia hai, chẳng có màu

Lại vượt biển nữa, lại đi mau
Chất xám lưu vong mấy ngã sầu
Chiến xa có rượt, chìm sâu thẳm
Chỉ còn ung nhọt ở cùng căm

Một ngày mai ấy hết tối tăm
Miền Đất Hứa, hồn xưa khô cằn
Con Việt sẽ đưa nhau vun lại
Cho hi vọng, hơi thở, tương lai.