Em lặng thinh trên sườn đồi cát đỏ
Chút yên bình chôn nỗi nhớ xa nhau
Nhớ gia đình làng xóm thủa ban đầu
Đã nuôi em bằng tình thương máu mủ

Võng vẫn đưa thời gian trong lời ru
Bao thế hệ em chưa hề thấy mặt
Chưa một lần siết tay nhau thật chặt
Như ngày ấy ta vẫn còn anh em

Chúa phạt em bằng đòn roi cháy xém
Chút đồng trinh nơi châu thân tội lỗi
Đã mất đi trong một lần nông nỗi
Cho Thầy chôn tim em trong nhục hình

Làm sao sống khi không hồn, nhân tính
Lặn sâu thêm tìm đáy của thứ tha
Và em đi mang theo mầm non dạ
Liều thuốc đắng một nỗi niềm chua xót

Một huyết thống chảy chung dòng máu ngọt
Bao hận thù trôi xuống từ nguồn xưa
Gia phả mô giày xéo nhau như rứa
Để giờ đây ai nấy cũng rào tim

Đưa em về thăm xóm cũ im lìm
Điềm xấu ấy không thẹn lòng con cháu
Cho em coi nơi xưa phai úa màu
Nơi dấu chân không còn in dấu nữa

Chở em qua đồi cát chốn người thưa
Qua cầu ván trên nước nguồn cuộn xoáy
Hộp gỗ nhỏ thơm mùi hương còn đấy
Đưa em về an nghỉ với mẹ em

Cho ký ức ngủ sâu trong êm đềm
Bừng tỉnh dậy từng nhịp tim luyến nhớ
Để còn lại trong muôn vàn trăn trở
Còn lại em trong khái niệm nhân gian.